mỗi ngày đi học là một niềm vui

Vui nay thôi nào biết mai sau. 8.Niềm vui to hay nhỏ chỉ khác nhau ở một tí cách ta suy nghĩ. 9.Sống là phải bản lĩnh. Buồn được thì nhất định phải vui được. 10.Thấy không, bánh tráng trộn dù bị nhào trộn giữa bao chua cay mặn ngọt vẫn thật trắng trẻo và hấp dẫn. Nếu bạn cũng đang có mong muốn phát triển bản thân giống mình, đừng bỏ qua những cách phát triển bản thân mỗi ngày hiệu quả nhất dưới đây: 1. Đọc sách mỗi ngày. Đọc sách là một trong những cách phát triển bản thân nhanh nhất. Bởi sách chính là tổng hợp những Đó là tâm niệm của tôi thôi. Sau dịch, tôi cảm giác cuộc sống nhẹ nhàng, thanh thản hơn, không bon chen, giành giật, không ham hố tiền bạc mua đất đai hay gì hết. Tới ngày nay, mỗi sáng mình còn được thức dậy ngắm bình minh lên, uống cà phê, nhìn cuộc đời tươi đẹp, giỡn với con cái, nhìn gia đình vui vẻ, đầy đủ là hạnh phúc rồi. Nền gel màu trắng trong nên không làm bẩn quần áo chăn chiếu, tuýp nhỏ nên dễ dàng mang theo đi mọi nơi. "Cảm nhận rõ rệt sau tuần đầu tiên là đỡ ngứa hẳn luôn! Sau 1 tháng các lớp mụn nhỏ có mủ trắng biến mất, da đỡ khô, hết ửng đỏ, sợi lông không xoắn vào Một ngày qua đi là cuộc sống sẽ rút ngắn lại một chút, điều đáng sợ là bản thân sẽ không biết khi nào là kết thúc. Có thể là 10 năm, 20 năm, cũng có thể là 50 năm sau, không ai có thể biết được là khi nào, nhưng kết quả này nhất định là đã được định trước. Mỗi người học sinh chúng ta trân trọng cuộc sống mỗi ngày bằng cách cố gắng học tập, rèn luyện bản thân để trở thành một công dân tốt. Sống yêu thương, chan hòa với những người xung quanh, sẵn sàng cho đi, san sẻ, giúp đỡ người khác. surcololers1987. Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi. Người ta ví người giáo viên như người chở đò quả chẳng sai. Biết bao thế hệ học trò đến rồi đi. Có lẽ niềm vui lớn nhất của người giáo viên là thấy học sinh của mình trở thành những người có ích cho xã hội. Không có một món quà nào giá trị bằng sự chăm ngoan của học sinh. Ra đường lâu lâu lại thấy một khuôn mặt lạ hoắc “Em chào cô ạ”. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ cho tôi hạnh phúc và tự hào biết chừng nào. Cuộc sống cứ trôi đi, niềm vui và nỗi buồn đong đầy trong kí đời thật lạ kì. Thuở nhỏ tôi từng ước mơ sau này lớn lên sẽ làm nghề gì để kiếm được thật nhiều tiền. Vậy mà chẳng hiểu số phận đẩy đưa sao lại vào Sư phạm. Có lẽ đó là cái duyên. Những năm tháng sinh viên rồi cũng nhanh chóng trôi đi. Ngày ra trường đi dạy với bao nỗi niềm khác ấy lương giáo viên nghèo không đủ sống. Rất nhiều bạn bè cùng ra trường đã bỏ nghề. Tôi cũng từng có ý định này khi được bạn rủ rê làm ngành khác. Thế nhưng má tôi không đồng ý. Má bảo nghề giáo viên nghèo nhưng chất chứa niềm vui. Má mấy chục năm trong nghề mà vẫn muốn kiếp sau lại được chọn nghề rồi tôi hậm hực đi dạy với nỗi buồn không tên. Thế nhưng cuộc đời luôn có những điều kì lạ. Lúc đầu đi làm vì má nói nhiều. Vậy mà chẳng hiểu sao giờ lại yêu quý nó vô cùng. Được đứng trên bục giảng, được truyền kiến thức cho học trò là niềm vui lớn nhất trong đời hai mươi năm đi dạy, có biết bao niềm vui và nỗi buồn. Bao lần gặp những học trò ngỗ nghịch, những lời nói vô tình khiến tôi rơi nước mắt. Rồi cả những áp lực công việc khiến tôi chán nản vô cùng. Thế rồi khi bình tâm trở lại, cộng với lòng bao dung và tình yêu thương học sinh vô bờ bến lại khiến tôi bỏ qua tất cả. Chỉ cần một lời hỏi thăm, một câu chúc sức khỏe của các em cũng khiến tôi vô cùng hạnh phúc. Rất nhiều học trò sau khi ra trường vẫn thỉnh thoảng ghé lại hỏi thăm sức khỏe của cô. Các em thường gợi những kỉ niệm khiến cả cô và trò đều bật cười. Rồi cả những học trò cá biệt bảo ân hận vì ngày xưa không nghe lời cô nên giờ mới khổ. Bấy nhiêu thôi cũng đủ tôi hạnh phúc vô bờ .Thực ra, nghề gì cũng đòi hỏi ta phải có lòng yêu nghề và cái tâm trong sáng. Với tôi bây giờ cuộc sống thật thanh thản. Sau những giờ lên lớp, tôi có thời gian đắm mình trong những trang sách. Quả thực hạnh phúc của người giáo viên thật khó diễn tả bằng lời. Thành quả của người giáo viên là không thể đo đếm được. Sự thành đạt của các thế hệ học trò luôn là niềm vui vô bờ bến của người giáo viên. Bây giờ tôi chẳng mong ước gì hơn trong cuộc sống này. Hàng ngày tôi lên lớp và truyền đạt kiến thức cho học sinh. Tôi luôn bằng lòng với những gì mình có và không buồn với những gì chưa có. Nhờ đó mà tâm hồn tôi luôn thanh thản. Má luôn dạy tôi rằng cuộc đời rất công bằng, con hãy gieo những nhân lành để gặt những trái ngọt. Với tôi mỗi ngày đến trường giờ là một ngày 11 lại về mang theo cái không khí se se lạnh. Nhìn con chuẩn bị những tấm thiệp nhỏ tặng thầy cô mà tôi không khỏi xốn xang. Ngày xưa tôi cũng từng có những cảm xúc ấy. Mỗi khi đến ngày lễ nhà giáo, đám học trò lại cố gắng chăm ngoan để cô vui lòng. Có lần tôi còn thao thức cả đêm để vẽ tặng cô những tấm thiệp xinh xinh. Đã bao ngày 20/11 mà mình chưa về thăm lại thầy cô rồi nhỉ. Ngày xưa tôi từng hứa sẽ về thăm thầy cô thường xuyên. Vậy mà cuộc sống cơm áo gạo tiền đã cuốn trôi đi tất cả. Mỗi ngày 20/11 đến/ tôi lại bùi ngùi nhớ đến thầy cô giáo cũ của mình. Tự đáy lòng mình, tôi xin gửi lời chúc đến tất cả thầy cô giáo của tôi với lòng kính trọng và biết những người đã chọn nghề giáo làm bến đỗ cuộc đời, hãy vui lên vì các em học sinh. Hãy mỉm cười mà tự hào vì được làm nghề cao quý nhất trong các nghề cao Thị LoátTrường THCS Thái Bình - Châu Thành - Tây NinhMọi thông tin, bài viết đóng góp cho chuyên mục Giáo dục, quý độc giả có thể gửi ban Giáo dục báo điện tử Dân trí theo địa chỉ email giaoduc . Xin trân trọng cảm ơn! BÀI LÀM Học tập vừa là quyền lợi, vừa là nghĩa vụ cũng là trách nhiệm của mỗi người khi đang ở độ tuổi cắp sách đến trường. Được học tập là niềm mơ ước, sự khao khát và là niềm vinh dự lớn lao của mỗi chúng ta. Học tập không chỉ mang lại cho ta kiến thức, kinh nghiệm mà còn mang lại niềm hạnh phúc và giúp ta góp phần không nhỏ vào công cuộc xây dựng đất nước. Bởi vậy với chúng ta “mỗi ngày đến trường là một niềm vui”. Niềm vui của người học sinh đó là khi được đến trường, được tiếp thu, tích luỹ vốn kiến thức một cách tốt nhất cho bản thân. Những kiến thức, kinh nghiệm được học tập tại trường là rất cần thiết, đó là hành trang giúp chúng ta có sự nghiệp, có cuộc sống ổn định và hạnh phúc sau này. Khi học tập, chúng ta được sống và gần gũi, thân thiện hơn với thầy cô giáo và bạn bè. Khi đó chúng ta có cơ hội để chia sẻ và hiểu nhau hơn; và cũng là để tình thầy trò và tình bạn trở nên đằm thắm, sâu sắc hơn. Trường học chính là môi trường tốt nhất giúp cho mỗi học sinh rèn luyện bản thân, hoàn thiện nhân cách. Trường học cũng chính là nơi giáo dục con người biết quan tâm tới nhau, biết chia ngọt sẻ bùi với nhau; bởi trong cuộc sống, chúng ta không chỉ biết nhận mà hãy biết cho đi, chia sẻ với người khác, chính điều đó mang lại cho ta niềm hạnh phúc. Hanh phúc vì ta biết chia sẻ, giúp đỡ người khác, vui vì chúng ta sống có ích cho đời, cho xã hội. Cũng như gia đình, mái trường là cái nôi, là gia đình thứ hai giúp học sinh rèn luyện đạo đức nhân phẩm. Phần đông các bạn trẻ ngày nay đã nhận thức đúng đắn về tầm quan trọng của học tập và đã học tập rất tốt. Song bên cạnh đó vẫn còn những học sinh nhận thức sai lệch về việc học tập, lười nhác, sa đà vào những trò chơi vô bể,... Đó là những thái độ học tập thiếu nghiêm túc cần phải nhìn nhận lại. Niềm vui của chúng ta là niềm hạnh phúc nhất khi được đến trường gặp bạn bè thầy cô, được học tập, được sống trong một môi trường sư phạm... đó là niềm hạnh phúc không gì có thể sánh được. Bằng những hành động thiết thực nhất, chúng ta hãy tích cực đem niềm vui đến trường, trên khắp mọi nơi trên đất nước từ miền xuôi lên miền ngược, từ đất liền ra hải đảo, để niềm vui đến trường ngày càng được nhân lên. Đảm bảo an toàn đón trẻ mầm non đi học trở lại Thời điểm vàng để học sinh lớp 1-6 Hà Nội đi học “Công việc” đi học Tôi vẫn còn nhớ mãi kỷ niệm học môn văn vào lớp 2 của mình cô giáo viết mọi thứ lên bảng, từ tả con gà cho đến kể lại một câu chuyện của em, học sinh sẽ chép lại, học thuộc và chờ đến khi kiểm tra thì viết lại, nguyên xi cũng được. Mọi thứ cứ diễn ra như vậy cho đến một hôm, tôi quyết định thay đổi. Từ chối chép lại bài cô viết, tôi viết một câu chuyện hoàn toàn mới với đề bài là kể lại một buổi làm việc nhà của em. Thay vì xưng “em” như mọi bài văn mẫu hồi đó, tôi xưng “tôi”, và cố viết một cách hóm hỉnh, thậm chí giờ nhìn lại thấy còn hơi phóng túng. Ảnh Bài văn ấy được 9 điểm, và kể từ đó, tôi luôn viết như vậy. Từ cảm hứng của các câu chuyện được đọc từ khi còn bé tôi rất thích các tác phẩm “Tủ sách Vàng” của nhà xuất bản Kim Đồng, tôi viết như một cuộc chơi nho nhỏ, và học khi ấy dần biến thành một thứ gì đó rất dễ chịu. Một số bài đến từ trải nghiệm thực tế, như là chuyện quét nhà, hay đi nghỉ mát, hoặc về quê. Tất nhiên, cách dạy của cô giáo không có gì thay đổi vì một ngoại lệ. Cho đến cấp hai và thậm chí cấp ba, cách dạy văn chủ yếu vẫn là giáo viên chép các ý lên bảng, diễn giải nó theo ý mình và sách hướng dẫn của Bộ Giáo dục - Đào tạo, rồi học sinh cứ bám vào đó làm theo. Làm sai ý là không có điểm, theo ba-rem áp dụng cả vào kỳ thi đại học. Tương tự môn văn, giáo dục lịch sử và rất nhiều môn học quan trọng khác trong nhiều năm diễn ra với sự tiếp nhận thụ động giáo viên truyền đạt và học sinh tiếp thụ nguyên xi, không phản biện, không hứng thú. Không có tính “chơi” trong việc học. Giữa việc nạp kiến thức và tạo ra nhận thức là một khoảng cách mênh mông vì không có khát khao tìm tòi trong đó, học sinh có rất ít thời gian để sử dụng hiệu quả khoảng trống này. Trong suốt thời học phổ thông, tôi như sống trong một thế giới song song vẫn tự tạo lấy những hứng thú ở các góc nhỏ hiếm hoi của riêng mình, và vẫn cố gắng nuốt trọn khối lượng học nặng nề còn lại, như một nhiệm vụ cần phải hoàn thành của “công việc” đi học. Niềm vui trong việc học đa số đều đến từ tự phát cá nhân của học sinh, không phải là gốc của hệ thống giáo dục. Trong cuốn sách “Trẻ con và Vui chơi Một lịch sử Mỹ” 2007, tác giả Howard Chudacoff cho rằng, nửa đầu thế kỷ 20 là “thời kỳ vàng son” của việc trẻ em được tự do vui chơi. Vào những năm 1900, khi nhu cầu lao động trẻ em giảm xuống, trẻ em có nhiều thời gian trống hơn hiện tại. Bắt đầu từ những năm 1960, người lớn tước bỏ sự tự do đó, tăng thời gian học ở trường và đáng nói hơn, hạn chế trẻ em ra ngoài bằng cách giao thêm cho chúng nhiều bài tập về nhà. Các môn thể thao do cha mẹ định hướng bắt đầu thay thế cho các môn do trẻ tự lựa chọn. Các lớp học do cha mẹ ấn vào lấn át sở thích của trẻ. Qua nhiều thập kỷ, những sự thay đổi liên tục này định hình giáo dục ngày nay cơ hội trẻ em được chơi và khám phá theo cách của riêng mình dần biến mất, và học tập trở thành một chủ đề khô khan liên quan đến cơ hội tương lai hơn là có tính chất nhân bản. Việc giảm xu hướng được phép chơi trong khi học này tạo ra những sang chấn tinh thần nghiêm trọng. Tại Mỹ, các chuyên gia tâm lý đã tạo một bảng câu hỏi lâm sàng nhằm đánh giá sự lo lắng và trầm cảm cho các nhóm học sinh bình thường kể từ những năm 1950 tới nay, và kết quả rất đáng lo ngại ngày nay, tỷ lệ mắc rối loạn lo âu và trầm cảm nặng gấp 5 đến 8 lần so với những năm 1950. Trong cùng thời gian, tỷ lệ tự tử ở thanh thiếu niên từ 15 đến 24 tuổi đã tăng hơn gấp đôi và con số ấy với trẻ em dưới 15 tuổi tăng gấp bốn lần. Năm 2016, ước tính có đến 3,1 triệu thanh thiếu niên từ 12-17 tuổi ở Hoa Kỳ trải qua ít nhất một lần trầm cảm nặng, chiếm gần 13% dân số Mỹ trong độ tuổi đó. Sự suy giảm yếu tố chơi trong khi học cũng đi kèm với suy giảm về khả năng đồng cảm cũng như khiến tự ái gia tăng. Một con người có tự ái quá cao thường thiếu quan tâm tới người khác và không có khả năng đồng cảm. Đấy có lẽ là chính xác những gì chúng ta sẽ thấy ở những đứa trẻ ít có cơ hội được tương tác với xã hội. Trẻ em không thể học những kỹ năng và giá trị xã hội này hiệu quả chỉ trong trường học, đặc biệt là khi nhà trường vốn là nơi nuôi dưỡng tinh thần cạnh tranh hơn là hợp tác, và trẻ em không được tự do “nghỉ việc” khi người khác không tôn trọng nhu cầu và mong muốn của chúng. Bạn có thể cảm thấy rằng ý tưởng cho phép trẻ em được chơi nhiều hơn trong khi học là điên rồ, nhưng đã có ngoại lệ chứng minh điều ngược lại trường Sudbury Valley ở Massachusetts. Nó được gọi là một trường học, nhưng vận hành không theo cách chúng ta nghĩ về “trường học”. Các học sinh ở độ tuổi từ 4-19 được tự do làm bất cứ điều gì mình muốn, miễn là không vi phạm quy tắc nào của nhà trường. Các quy tắc cũng không liên quan gì đến việc học. Ngôi trường đã tồn tại gần nửa thế kỷ, với hàng trăm học sinh tốt nghiệp, những người đang làm việc rất tốt ngoài đời, không phải vì trường học của họ dạy bách khoa toàn thư, mà vì họ được cho phép học bất cứ thứ gì mình muốn. Họ không nhất thiết phải nghĩ về bản thân như là một người đang phải làm “công việc” đi học. Họ chỉ nghĩ mình vẫn đang chơi, nhưng trong quá trình đó, họ cũng đang học hỏi nhiều thứ. Tinh thần cốt lõi của giáo dục hiện đại đang biến việc học thành một “công việc” có gánh nặng khủng khiếp tương đương với các vị trí giàu áp lực nhất trong đời sống. Chúng ta có lẽ không cần thêm một công việc được hợp thức hóa kiểu đó, được ấn vào tay trẻ em, với đầy đủ những áp lực và bi kịch cuộc sống của thế giới người lớn đi kèm, sớm đến thế. Phạm An Hạnh phúc có là mục tiêu? “Hạnh phúc” có phải là một mục tiêu giáo dục không? Đó là một câu hỏi không dễ trả lời, nếu chỉ nhìn vào các chính sách của Việt Nam hiện nay. “Hạnh phúc” là một mục tiêu chính thức của Việt Nam từ thời lập quốc. Mùng 2 tháng 9 năm 1945, “hạnh phúc” là một trong những khái niệm đầu tiên được nhắc đến trong Bản Tuyên ngôn độc lập. Hơn một tháng sau, chủ tịch Hồ Chí Minh lần đầu tiên viết ba chữ Độc Lập – Tự do – Hạnh phúc lên đầu một sắc lệnh. Và nó được sử dụng đến ngày nay. Trong đời một người Việt Nam, chúng ta phải nhìn thấy chữ này hàng nghìn lần, có thể phải tự viết ra nó cả trăm lần. Ngay cả khi viết đơn ly hôn hay đơn trình báo mất trộm. Nhiều người sẽ nói rằng “hạnh phúc” là thứ rất khó định nghĩa. Nhưng chúng ta, trong tư cách một cộng đồng, đã khẳng định qua nhiều thế hệ rằng cho dù nó có là gì thì ta cũng theo đuổi đến cùng. Thậm chí “mưu cầu hạnh phúc” còn là một trong những lý do để quốc gia này ra đời. Và khi mục tiêu của giáo dục là “phát triển toàn diện con người Việt Nam” theo Luật giáo dục 2019 thì hạnh phúc phải là một tiêu chí gốc. Tức là nó phải được nêu ra trước, rồi định nghĩa sau. Mỗi thời đại có thể định nghĩa khác nhau, mỗi nhiệm kỳ Bộ trưởng có thể định nghĩa khác nhau, mỗi lần sửa đổi Luật giáo dục và Luật trẻ em có thể nêu ra các tiêu chí mới của “hạnh phúc”. Miễn là lúc nào ta cũng phải biết rằng mình đang đi đến đâu. Nếu nhìn vào các chính sách giáo dục hiện tại, có lý do để tin rằng hạnh phúc chưa phải là một mục tiêu giáo dục. Trong các tiêu chí đánh giá chất lượng giáo dục, bạn sẽ nhìn thấy “học lực, hạnh kiểm”. Trong các quyết định đầu tư cho giáo dục, bạn sẽ nhìn thấy cơ sở là “gắn với phát triển kinh tế-xã hội”, “đảm bảo nguồn nhân lực”. Luật Giáo dục viết rằng “đầu tư cho giáo dục là đầu tư cho phát triển”. Nghe có mùi tăng trưởng GDP. Trong Luật Giáo dục, chữ “kinh tế” được dùng 23 lần. Chữ “tinh thần” được dùng cho người học 2 lần thì cũng có một lần là “tinh thần lập nghiệp”, cũng lại là vấn đề kinh tế. Chữ “tình cảm” được dùng 3 lần thì đã có 2 lần để nói về giáo dục mầm non. Có vẻ được chăm sóc tình cảm là đặc quyền của các em bé còn đi học phổ thông thì phải nghĩ về... lập nghiệp là chủ yếu chứ. Chữ “tâm lý” không được dùng lần nào, mà Luật chỉ dùng khái niệm “tâm sinh lý lứa tuổi” – một khái niệm rất chung, nói về đặc tính tập thể chứ không hướng tới tâm lý cá nhân. Thập niên trước, trong các nghị quyết, phát triển giáo dục còn công khai gắn với mục tiêu công nghiệp hóa, hiện đại hóa. Tất nhiên công nghiệp hóa hiện đại hóa cũng cần. Nhưng nếu nhìn về những gì quốc gia của chúng ta đã đề xuất năm 1945 – mọi thứ chỉ là công cụ để có Độc Lập, Tự do và Hạnh phúc. Phát triển kinh tế luôn chỉ là phương tiện, không phải là mục tiêu. Việc tuyên bố hạnh phúc là mục tiêu giáo dục không xa lạ trên thế giới. Người ta có thể nhìn thấy nó ở các quốc gia nổi tiếng... hạnh phúc, như Phần Lan hay Bhutan. Việc nhấn mạnh liên tục vào mục tiêu phát triển kinh tế thậm chí có thể tạo ra những con người bất hạnh. Bạn đã bao giờ gặp một người bị giày vò vì cảm thấy họ tụt lại trong cuộc đua kinh tế chưa? Chắc là đã gặp rồi, có thể chính bạn cũng đang bị giày vò như thế. Đó không cần phải là một người gặp vấn đề cực đoan như anh Hộ trong “Đời thừa” của Nam Cao - anh Hộ thậm chí không đủ tiền đong gạo. Đó có thể chỉ là một người vẫn đang sống bình lặng, đủ dinh dưỡng, đủ sức khỏe, nuôi được con đi học trường công. Và anh ta vẫn day dứt vì mình không thể kiếm nhiều tiền hơn, có một công việc lương cao hơn hoặc tham gia cùng với công cuộc tăng trưởng thần tốc của nền kinh tế. Sự day dứt đó, rất có thể là kết quả của giáo dục – của một triết lý đã được truyền dạy qua nhiều thế hệ, rằng thành công của một con người thể hiện phần lớn qua khía cạnh kinh tế. Bạn đã bao giờ gặp một người có kinh tế rồi, nhưng vẫn bất hạnh chưa? Cô ta không thiếu tiền, nhưng không biết dùng tiền làm việc gì để bản thân cảm thấy thoải mái. Cô ta quay quắt trong các câu hỏi tại sao mình không thấy hài lòng, tại sao mình không thấy vui, tại sao mình cảm thấy bi quan và chán nản thường trực. Suốt tuổi thiếu niên, không có hệ thống giáo dục nào, trong và ngoài nhà trường, dạy cô ta cách hài lòng, cách tìm kiếm niềm vui và sự lạc quan trong cuộc sống. Bạn đã bao giờ gặp một người có kinh tế, có niềm vui, nhưng vô thức tạo ra bất hạnh cho người khác chưa? Đó có thể là một ông chủ làm giàu bất chấp, đẩy nhân sự và cộng đồng quanh nhà máy của mình đến những giới hạn của sự chịu đựng chừng nào nó còn hợp pháp. Ông ta có định nghĩa về hạnh phúc, nhưng nó không bao gồm hạnh phúc của cộng đồng. Rất nhiều điều tốt đẹp có thể được tạo ra nếu chúng ta đưa “hạnh phúc” là một mục tiêu chính thức của giáo dục. Câu hỏi làm thế nào để học sinh thích học môn xã hội, có thể được trả lời nếu niềm vui là một tiêu chí đo lường chất lượng. Câu hỏi làm sao để giảm bớt học sinh trầm cảm, có thể được trả lời nếu tạo ra sự lạc quan là nhiệm vụ chính thức của nhà giáo. Rất nhiều câu hỏi có thể được trả lời, nếu vấn đề “tinh thần” được nêu trong Luật Giáo dục không chỉ là “tinh thần khởi nghiệp”. Đức Hoàng Hãy giải phóng giáo viên “Đi học có vui không?”. Đó là một câu hỏi mà phụ huynh nên hỏi con mình sau mỗi ngày tới lớp thay vì những câu như “Hôm nay con học như thế nào?” hay “Hôm nay làm bài kiểm tra được không?”. Nếu không có niềm vui, chúng ta sẽ không muốn trở lại một nơi ta mới qua, gặp lại một người ta mới quen… thêm một lần nào nữa. Và chúng ta là người lớn. Còn trẻ em, chúng càng say mê với niềm vui hơn, hay nói thẳng là ham vui hơn. Do đó, dứt khoát muốn việc học không trở thành gánh nặng, đi học là phải vui. Ảnh Con trai tôi, 6 tuổi, năm nay vào lớp Một, và buộc phải học online suốt cả học kỳ 1. Ai cũng chép miệng cảm thông “khổ thân thằng bé, học lớp Một mà đã online thì học được cái gì?”. Tôi thì dửng dưng như không. Quan điểm của tôi rất rõ. Ngay cả khi con học online, tôi cũng không kè kè ngay bên cạnh. Tất nhiên là có để ý đến con để nhắc cháu nghiêm túc, một thái độ cần có trước giáo viên, nhưng không biến mình thành “cảnh sát giáo dục tại gia”. Tôi cho là nếu cháu có phải lưu ban lại một năm lớp Một nữa cũng chẳng sao. Nuôi con thêm một năm ăn học cũng không làm ta nghèo đi. Quan trọng là con đi học phải vui. Bây giờ, đi học ở trường rồi, tôi cũng không quá căng thẳng chuyện con sẽ học như thế nào. Tôi luôn hỏi nó “Đi học có vui không?” và nắm bắt được niềm vui của nó là mỗi sáng được vào căng tin của trường ăn sáng cùng với chị. À, ít ra là nó có một thứ phấn khích mỗi khi tới trường. Chỉ sợ nó không coi việc đến trường có chút phấn khích nào thôi. Còn thích đến trường, nó sẽ đến trường một cách tự nguyện. Nếu bây giờ có một cuộc “trưng cầu học sinh ý” bằng câu hỏi “Các con đi học có vui không?”, chúng ta đoán thử xem tỷ lệ phần trăm chọn “Vui”, chọn “Không vui” hay chọn “Cũng bình thường” là bao nhiêu. Lạc quan hay tiêu cực, có thể nó là cách nhìn nhận của mỗi người nhưng tôi dám đoan chắc, không ai dám khẳng định rằng 100% học sinh sẽ không lựa chọn mục “Không vui”. Đơn giản, có rất nhiều đứa trẻ đang cảm thấy việc đi học là không vui, là áp lực, là trách nhiệm. Với chúng, may mà ở trường còn có bạn. Chấm hết. Còn với những đứa trẻ có vấn đề về tâm lý và giao tiếp để tới mức cô đơn ở chính trong mái trường của mình, cuộc sống của nó không khác gì địa ngục trong khi chúng ta ngỡ rằng quần áo sạch đẹp, cơm bưng nước rót là con mình đang hạnh phúc rất nhiều. Chúng ta đã và vẫn bàn rất nhiều về cải cách giáo dục, về thay đổi giáo trình, về thay đổi phương pháp thi cử, về quy hoạch môn học và mà chưa một ai đi vào trọng tâm của vấn đề nội tại của giáo dục Việt Nam hôm nay. Thực ra, một giáo trình dở không đủ sức giết toàn bộ nền giáo dục, hoặc làm hỏng cả mấy thế hệ học sinh. Tất nhiên, nội dung giáo dục tức giáo trình, có thể tạo ra các dấu hằn nhận thức nhưng cuộc đời con người vốn dĩ luôn mở hướng ngoại nên chắc chắn sẽ có lúc người ta tiếp nhận kiến thức ngoài giảng đường và chống lại những áp đặt giáo dục phi lý trên giảng đường. Cái mà giáo dục Việt Nam cần gấp ngày hôm nay không chỉ là chuyện giáo trình nữa mà là chuyện khác Cần phải giải phóng giáo viên. Chúng ta cứ ngỡ chỉ có học sinh mới là nạn nhân trong một cái khuôn khổ giáo dục giáo điều và khô khan nhưng thực tế, học sinh chỉ là nạn nhân cuối cùng. Nạn nhân đầu tiên phải chính là giáo viên. Chính giáo viên đang bị đóng khung trong một bắt buộc bất thành văn là “phải dạy theo cách nào”. Khi giáo viên mất đi không gian sáng tạo riêng của mình, họ sẽ không thể nào tạo ra sức sống trên giảng đường và từ đó biến lớp học thành một màn chịu đựng cho cả thầy lẫn trò. Con gái tôi học lớp 3 và tôi thầm cảm ơn người giáo viên chủ nhiệm của nó. Tôi hỏi con “Thầy giáo con thế nào?” thì câu trả lời luôn là cái nhoẻn miệng cười của con bé “Thầy vui lắm nhưng cũng nghiêm lắm ba”. Trong ánh mắt của nó, tôi biết, nó thích học từ thầy. Làm sao mà không thích được khi có một ông thầy cứ thứ Bảy, Chủ nhật lại về quê và mang lên khi thì một bịch trứng gà so nhà nuôi, khi thì bịch trái cây, lúc lại bịch bánh tráng và sử dụng chúng làm phần thưởng trên lớp cho những học trò nào hôm đó trả lời tốt các câu hỏi bài học mà thầy đưa ra. Và đó cũng là lý do bữa nào đi học con gái tôi cũng yêu cầu bỏ vào balo của nó một cái túi nylon sạch để “lỡ hôm nay được thưởng quà của thầy còn có cái đựng chứ như bữa trước con được 3 trứng gà mà con không có bao mang về”. Chỉ tiếc, và cực tiếc, những người thầy như thầy của con gái tôi, lại là dạng cá biệt hiếm có ở hệ thống giáo dục Việt Nam hôm nay. Đó là một người thầy tự giải phóng mình khỏi mọi ràng buộc khuôn khổ chỉ để tạo ra một không khí học thực sự tươi tắn cho lũ trẻ nít của mình. Người Nhật có câu ngạn ngữ rất hay đại ý “Ngàn ngày cần cù không bằng một ngày được học với chân sư”. Câu ngạn ngữ này mới được trích dẫn đưa vào một tham luận giáo dục của bang Arkansas - Mỹ có chủ đề “chúng ta cần tuyển dụng, bồi dưỡng và động viên những nhà giáo dục”. Quan điểm rõ ràng ở tham luận này là phải tạo ra những “nhà giáo dục” chứ không phải chỉ đáp ứng một nhu cầu dịch vụ bằng cách tuyển lựa những giáo viên đơn thuần. Và một trong những giải pháp mà tham luận này đưa ra, sau khi tham khảo các giáo viên và học sinh, chính là “giảm kích cỡ, quy mô lớp học thành các nhóm nhỏ”. Theo đó, nếu một lớp học được giảm kích cỡ xuống thành nhóm nhỏ, giảng dạy sẽ giống như hoạt động nhóm hơn, với nhiều thời gian tương tác một - một giữa thầy và trò, từ đó giúp khai mở sức sáng tạo của thầy và niềm hứng khởi của trò. Gần đây, một số trang mạng có đăng tải một loạt các ảnh chụp màn hình những bài đăng tuyên truyền được thực hiện bởi chính chi đoàn các trường phổ thông trung học mà ở đó, bi kịch là kiến thức lịch sử của các em hổng đến mức ngây ngô. Và họ gắn nó đến việc biến môn sử thành môn tự chọn ở cấp 3. Thực chất, môn sử là bắt buộc hay tự chọn ở cấp 3 không mang tính quyết định chuyện một thế hệ học sinh sẽ có kiến thức lịch sử như thế nào. Thứ quyết định phải là cách dạy sử của chính các giáo viên. Và hãy đặt ra câu hỏi này “giáo viên có muốn phá cách trong phương pháp giảng dạy để thu hút học sinh hơn hay không?”. Tôi tin là có. Nhưng họ có được phép làm như thế hay không? Tôi chưa dám hoàn toàn phủ nhận đáp án “Không”. Đi học là phải vui. Nhưng đi dạy cũng phải vui. Nếu giáo viên cảm thấy việc đi dạy cũng chỉ là “trả bài” thì học sinh cũng đi học như “trách nhiệm”. Chúng ta cần nhiều nhà giáo dục ở giảng đường hơn là các giáo viên. Vậy thì muốn các giáo viên có thể phát triển thành nhà giáo dục, ngành giáo dục cần phải giải phóng họ trước khỏi những khuôn mẫu giảng dạy đã tồn tại nhiều thập niên nay rồi. Hà Quang Minh Năm nay, các cô chú và anh chị em Tăng thân Hơi Thở Nhẹ Tăng thân HTN đã về Làng Mai ăn Tết với Sư Ông, quý thầy và quý sư cô. Ai cũng đều cảm nhận được nhiều hạnh phúc, năng lượng và tình thương. Từ khi bước xuống Gare Sainte-Foy La Grande cho đến lúc đến Xóm Hạ, lòng con luôn hân hoan nhẹ nhàng như mỗi lần được về Làng. Con thầm nói “Con đã về, con đã tới”.Không khí của những ngày Tết thật an vui và ấm cúng dù bên ngoài, trời mùa đông vẫn lạnh. Chiều ngày 29 Tết, Sư Ông và đại chúng bắt đầu sửa soạn đón Giao Thừa trước vài giờ tại thiền đường Xóm giờ pháp thoại, bình thơ, đại chúng được ngồi lắng nghe bài hát “Tìm Nhau” do quý thầy và quý sư cô hợp xướng.…Con đã đi tìm Thế TônTừ hồi còn ấu thơCon đã nghe tiếng gọi của Thế TônTừ khi mới bắt đầu biết thở.……Sau đó Sư Ông đọc thơ văn và có nhắc đến hình ảnh bếp lửa hồng và tục gánh nước đổ đầy lu trong trước khi năm mới đến của người Việt. Sư ông mời đại chúng hát bài “Về đây bên bếp lửa hồng”, nhạc Xuân Tiên – Tăng thân Làng Mai đổi lời với thầy Pháp Tuyển đàn guitare và em Quỳnh Lan đàn tranh. Lời ca thật hay đã sưởi ấm lòng của đại chúng đang ngồi với nhau như một dòng sông trong giờ phút đón chào năm thân xuất sĩ hát bài Tìm nhauKhi Giao Thừa vừa điểm Làng Mai đón Tết theo giờ Việt Nam, ba hồi chuông trống bát nhã vang lên. Con ngồi với đại chúng rất thành tâm để nghe Lời Khấn Nguyện đầu năm qua 3 thứ tiếng Việt, Anh và Pháp do sư chú Chân Pháp Lý người Pháp đọc tiếng Pháp; Sư cô Chân Trăng Tuổi Thơ người Việt đọc tiếng Việt và sư chú Trời Biểu Hiện người Mỹ đọc tiếng Ông dâng Tổ Tiên lời phát nguyện đầu năm…”Chúng con hứa sẽ học hỏi thái độ cởi mở để có thể truyền thông được với những thành phần khác trong gia đình và trong Tăng thân. Chúng con nguyện tập nhìn và nghe bằng mắt và tai của gia đình và của tăng thân, tập nói lời hòa ái với anh chị em, bằng hữu và con cháu của chúng con, để có thể sống với nhau một cách hài hòa, an vui và hạnh phúc. Chúng con nguyện tập thấy hạnh phúc của gia đình và tăng thân là hạnh phúc của chính mình.”… Trích Lời Khấn nguyện đầu năm 2013″. Sau khi đâng lời khấn nguyện, Sư Ông cùng bốn chúng Làng Mai đã lạy xuống trước bàn thờ Tổ Tiên bốn giờ ăn tối, có một buổi Văn nghệ mừng xuân thật dài. Các màn múa, hát và kịch năm nào cũng hay, vui và dễ thương. Đặc biệt năm nay tăng thân HTN chúng ta rất đông, có gần 45 người. Các cô, các chị và các em gái đều mặc áo dài lên hát 2 bài Việt và Pháp. Con có nghe vài thầy và sư cô nói năm nay Tăng thân HTN đông và mạnh quá, Tết mà thấy có người Việt về đông như vậy thì thêm không khí và hương vị ấm cúng của Tết Việt Nam thân HTN, Paris cùng hát đón giao thừa Tết Quý Ti – Thiền đường Trăng Rằm, Xóm MớiSáng ngày mùng một Tết, quý thầy, quý sư cô dâng hoa, múa lân mừng tuổi Sư Ông tại Xóm Thượng, sau đó có Bói Kiều …Buổi chiều đi thăm phòng quý thầy Xóm Thượng. Năm nay quý thầy có bắn pháo bông đẹp lắm, mọi người tụ họp đông đảo chính giữa khu vực tăng xá để thưởng thức. Vào giờ ăn chiều, phòng thầy Pháp Tịnh có nồi lẩu thật lớn, mặc dù con đã no do uống trà và ăn bánh kẹo ở các phòng khác rồi nhưng gặp lẩu của thầy Pháp Tịnh nấu là con phải nếm thiệt thôi. Những vị thăm phòng thầy Pháp Tịnh lúc này được hiến tặng một bài hát thật hay, đó là bài “Người đi vòng quanh“ thầy Pháp Niệm phổ nhạc từ thơ của Sư Ông. Bài thơ này trích trong cuốn “Thơ từng ôm, và mặt trời từng hạt”, lúc trước vì thích ý nghĩa của nó con đã ghi chép lại cho những người thân như sau“Này người đang đi vòng quanh, anh không phải là sự đi quanh, anh có thể đi nhưng anh không cần đi quanh! Người kia mới hỏi câu chót Tôi có thể đi đâu? Câu trả lời là Anh hãy đi tìm người anh thương, anh hãy đi tìm trong anh có một sự thao thức, ước mơ rất sâu sắc. Ước mơ một cái gì đẹp, một cái gì lành, một cái gì có ý nghĩa, và nếu anh chạm tới được hạt giống của sự ước mơ lớn đó, thì anh sẽ biết anh cần đi đâu. Đi tìm người thương của anh tức là đi tìm anh, đi tìm bản thân của mình.” “Đó là chuyện ao ước đi tìm người mình thương. Chúng ta mỗi người đều đang đi tìm hết, nhưng nhiều khi chúng ta không biết mà thôi. Khi chúng ta biết được đích xác chúng ta đang đi tìm gì, thì tự nhiên chúng ta sẽ dừng lại chuyện đi vòng quanh.“Trích trong Truyền thống sinh động của thiền tập – chương Người đi vòng quanhCon nghĩ trong “sự thực tập đi tìm” mà Sư Ông nêu lên đây có dính líu với bài thơ “Tìm Nhau”.Như thường lệ hằng năm, sinh hoạt ở Làng trong các ngày từ mồng một tới mồng bốn là buổi sáng Bói Kiều và buổi chiều đi thăm phòng quý thầy, quý sư cô. Năm nay mùng hai làm tại Xóm Hạ và mùng ba tại Xóm Mới. Con đi thăm phòng nào cũng được “chia sẻ” thức ăn thức uống, trà và những bản nhạc, lời hát qua tài năng của các sư cô, các thầy và đại thân Hơi Thở Nhẹ HTN vô phòng Sư cô Giác Nghiêm và các Sư cô thường trú tại thiền đường Hơi Thở Nhẹ ngồi thật lâu và mỗi lần ai vào là nói “Người nhà” năm nay quý sư cô ở HTN về Làng ăn Tết.Ngày mùng ba, đặc biệt ở Xóm Mới buổi trưa đại chúng được ăn pic-nic ngoài trời với các gian hàng thức ăn trong “Hội Chợ Tết”. Ngày đó cũng hên không có mưa mà có nắng, lại thêm các món ăn ngon do các sư cô chế biến như gỏi xoài, bánh cuốn, cơm tấm, gỏi cuốn, chuối chiên, những nồi bún nước lèo thật to, nồi chè hấp dẫn… Có cả nước uống pha theo kiểu Indonesia và đặc biệt gian hàng trà năm nay phục vụ theo phong cách Nhật bản do Sư cô Trai Nghiêm người Nhật phụ trách cùng với sư cô Tạng Nghiêm trong bộ Kimono Nhật hẳn chè sương sa hột lựu của Sư cô Cơ Nghiêm Quán Trà Nhật của Sư cô Trai Nghiêm và Sư cô Tạng NghiêmKhi bụng vừa no thì vài thành viên của tăng thân HTN – phần lớn thuộc “nhóm Già” các cô chú lớn tuổi được Sư Ông mời ăn cơm trưa chung! “Nhóm Trẻ”, là nhóm các bạn sinh viên trẻ tuổi, đã được diễm phúc ăn cơm với Sư Ông vào ngày mùng một Tết trước khi trở lại Paris. Nghe Sư Ông mời, ai cũng lo bới một tô cơm nho nhỏ khác để vô “dùng buổi cơm” với Sư Ông và Sư Cô Chân Không. Ai cũng rất là hạnh mùng bốn là Bói Kiều ngày chót tại Sơn Hạ, Tăng thân nhóm Già đến giờ đi về phải lên xe về lại Paris, chỉ còn lại vài em trẻ, vui quá nên xin ở lại thêm. Trước khi về lại Paris con không ngờ là “vừa bị, vừa được” thầy Pháp Liệu gọi tên lên để Bói Kiều. Con đã xin quẻ Kiều của Cụ Nguyễn Du hai ngày trước đó nhưng vẫn chưa được ai giải giúp. Thật ra dù hơi run và có chút bỡ ngỡ, nhưng đó cũng là điều may mắn hạnh phúc vì con đã được đặt câu hỏi trực tiếp với Sư Ông đã giảng Kiều cho con và con đã tiếp nhận được từ nơi Sư Ông tình thương bao la qua những lời dặn dò, nhắc nhở con chuyên trì thực tập … Con nguyện sẽ hành trì theo để được chuyển hóa và tiếp xúc với những điều mầu nhiệm và đầy ý nghĩa của sự sống …Với lòng biết ơn tới Sư Ông và Tăng Chân An Hà Ánh Thúy

mỗi ngày đi học là một niềm vui